8/24/2014

CON NGƯỜI – TRUNG TÂM CỦA MỌI TẠO VẬT

KINH THÁNH
Sáng thế ký 1:26 “Đức Chúa Trời phán rằng: Chúng Ta hãy làm nên loài người như hình Ta và theo tượng Ta, đặng quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất, và khắp cả đất.”
Xa-cha-ri 12:1 “Đức Giê-hô-va là Đấng giương các từng trời, lập nền của đất, và tạo thần trong mình người ta."
Con người đã được tạo nên như là trung tâm, tức sự sống cao hơn với ý thức cao nhất. Đây là sự trưởng thành của sự sống, là sự sống có hình ảnh của Đức Chúa Trời và có thể thay mặt Đức Chúa Trời thi hành quyền thống trị. Trên trái đất này, con người là trung tâm. Vì vậy Đức Chúa Trời cần có một hội nghị trong việc tạo dựng con người.
Hội nghị của Đức Chúa Trời Tam Nhất
Sáng Thế Kí 1:26 bày tỏ rằng có một hội nghị giữa vòng Thần Cách, do Thần Cách tổ chức. Chúng ta nói “giữa vòng” vì Đức Chúa Trời là tam nhất. Theo ngôn ngữ con người, chúng ta có thể nói rằng có ba Thân vị trong Thần Cách, một Đức Chúa Trời với ba Thân vị. Tôi không thể giải thích điều này. Tôi chỉ có thể nói rằng Đức Chúa Trời là tam nhất, rằng chúng ta có một Đức Chúa Trời với ba Thân vị. Có một hội nghị được tổ chức bởi ba Thân vị này của Thần Cách, và một quyết định đã được đưa ra. Hội nghị này cùng với quyết định được đưa ra đã khởi xướng cho sự trưởng thành của sự sống. Sau khi Đức Chúa Trời đã tạo nên gia súc, thú vật và các loài bò sát vào phần đầu của ngày thứ sáu, Ngài không tiếp tục tạo nên con người ngay. Trái lại, Ngài đã có một hội nghị để bàn về vấn đề này. Sáng Thế Kí 1:26 chép: “Đức Chúa Trời phán rằng: Chúng Ta hãy làm nên con người…”. Nếu đọc câu này cẩn thận, chúng ta thấy có điều gì đó giống như một hội nghị. Đức Chúa Trời phán: “Chúng Ta hãy…”. Đức Chúa Trời là một; nhưng đại từ ở đây là “Chúng Ta”. Điều này chứng tỏ rằng Đức Chúa Trời là tam nhất. Câu này không nói “Ta hãy làm nên…” Nếu Kinh Thánh nói “Ta” mà không nói “Chúng Ta” hẳn sẽ không cần nói “hãy”. Cụm từ “Chúng Ta hãy làm nên” có nghĩa là Chúng Ta hãy có sự tương giao nào đó. Dầu anh em có thể cho rằng tôi suy luận quá nhiều, tuy nhiên, trong Kinh Thánh, chúng ta có lời này: “Chúng Ta hãy…”
Sau khi sáng tạo nên mọi điều thuộc sự sống đã nói ở trên, Đức Chúa Trời vẫn cần sáng tạo nên con người là sự sống thọ tạo cao nhất để biểu lộ chính Ngài theo hình ảnh Ngài và theo hình trạng Ngài. Để hoàn thành công tác này Đức Chúa Trời Tam Nhất – Cha, Con và Linh – cần hành động trên con người. Điều này được chứng minh đầy đủ bởi các sách tiếp theo của cả Kinh Thánh.
Cho đến lúc này, chúng ta đã thấy tám điều của sự sống. Đừng quên điều này. Đức Chúa Trời đã sáng tạo nên cỏ, cây thân thảo, cây thân mộc vào cuối ngày thứ ba trước các vì sáng của ngày thứ tư. Sau các vì sáng của ngày thứ tư, Ngài sáng tạo nên cá và chim vào ngày thứ năm. Trong phần đầu của ngày thứ sáu, Đức Chúa Trời đã sáng tạo nên gia súc, đại diện là bò; thú vật, đại diện là sư tử, và các loài bò sát. Do đó, có ba điều của sự sống thực vật và năm điều của sự sống động vật. Với chúng ta, dường như khắp trái đất đã đầy dẫy sự sống. Tuy nhiên, chưa có sự trưởng thành của sự sống.
Sự trưởng thành của sự sống trên đất là sự sống con người. Ngay cả ngày nay, sau 6.000 năm, không một sự sống nào trên đất này có thể trỗi hơn sự sống của con người. Đừng đánh giá thấp chính mình. Anh em rất cao trọng, cao hơn cỏ, cao hơn cây thân thảo và cây thân mộc, cao hơn cả gia súc, thú vật và loài bò sát. Anh em có sự sống thọ tạo cao nhất. Ngoài con người, không có sự trưởng thành của sự sống. Do đó, Đức Chúa Trời Tam Nhất đã tổ chức một hội nghị và khởi xướng cho sự trưởng thành của sự sống. Đức Chúa Trời Tam Nhất quyết định tạo nên sự sống thọ tạo cao nhất.
Con người được tạo nên như là trung tâm
Con người đã được tạo nên như là trung tâm, tức sự sống cao hơn với ý thức cao nhất. Đây là sự trưởng thành của sự sống, là sự sống có hình ảnh của Đức Chúa Trời và có thể thay mặt Đức Chúa Trời thi hành quyền thống trị. Trên trái đất này, con người là trung tâm. Như chúng tôi đã lưu ý trước đây, các tầng trời dành cho đất, và trái đất dành cho con người. Mọi điều trên bầu trời – ánh nắng, mưa và không khí – đều vì sự lớn lên của sự sống trên đất. Không có ánh sáng mặt trời, mưa và không khí, không thể có sự sống trên đất. Vì thế, các tầng trời dành cho trái đất, và trái đất này, với đủ loại sự sống, đều dành cho con người. Tất cả chúng ta đều biết rằng các khoáng chất dành cho thực vật, thực vật dành cho động vật, và cả hai, thực vật và động vật, đều dành cho con người, và con người dành cho Đức Chúa Trời. Do đó, con người là trung tâm.
Các tầng trời đã được sửa sang và trái đất đã được sửa soạn xong. Mọi thứ đã sẵn sàng để con người hiện hữu. Ngợi khen Chúa! Đức Chúa Trời đã không tạo nên con người trước, rồi sau đó bảo con người chờ cho đến khi Ngài sửa sang các tầng trời và sửa soạn trái đất. Trái lại, sau khi Đức Chúa Trời đã sửa sang các tầng trời, sửa soạn trái đất, và sẵn sàng mọi thứ, thì con người xuất hiện. Sau cùng, Đức Chúa Trời sáng tạo nên con người. Con người được xếp cuối cùng, dầu vậy con người đã là và vẫn là trung tâm.
Điều này rất giống với hôn nhân theo tục lệ đông phương. Trong hôn nhân, chú rể chuẩn bị mọi thứ, và sau cùng, cô dâu xuất hiện. Cô dâu không xuất hiện trước rồi sau đó chờ cho mọi thứ được chuẩn bị. Nhưng sau khi mọi sự đã chuẩn bị xong, cô dâu đến. Cũng vậy, cả trái đất là nơi dành cho lễ cưới của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã chuẩn bị mọi điều cho lễ cưới của Ngài. Cô dâu là ai? Cô dâu là con người.
Con người là sự trưởng thành của toàn thể sự sống thọ tạo. Không có con người, không có sự trưởng thành. Hãy xem cây cỏ. Cỏ xanh tươi và mềm mại, nhưng thiếu hình thể, dáng vẻ. Nó không có gương mặt. Cây thân thảo, bao gồm bắp và lúa mì, có hình dạng phát triển hơn. Tuy nhiên, cũng không có gương mặt. Cây thân mộc thì to lớn hơn, mang trái cũng như hạt giống; nhưng không một cây nào có gương mặt để biểu lộ nó. Sau ba mức độ này của sự sống thực vật, chúng ta có cá, mức độ thứ nhất của sự sống động vật. Cá có gương mặt với hai mắt nhỏ xíu, nhưng đầu nó không được phân biệt rõ. Cá không có cổ. Tuy nhiên, chim có mặt rõ rệt và có cổ. Chúng có hai mắt, hai tai và một miệng nhỏ, phần nào giống với mặt con người hơn. Gia súc, ngựa và bò có mặt giống với mặt người. Tiếp theo gia súc, chúng ta có thú rừng, đặc biệt là sư tử. Mặt của sư tử gần giống với mặt người. Mặc dầu Darwin dại dột nói rằng con người là dòng dõi của khỉ, tuy nhiên, điều đó chỉ đúng khi nói rằng mặt của một số loài thú giống với mặt người. Thế nhưng, dù mặt chim, gia súc, thú vật, chim ưng, bò và chiên giống mặt người đến đâu, chúng vẫn không phải là người. Chúng vẫn thiếu hụt và còn thấp kém. Chúng không phải là sự trưởng thành của sự sống thọ tạo. Ê-xê-chi-ên 1:5, 10 nói về bốn sinh vật. Bốn sinh vật này trông giống như con người. Mỗi con có bốn mặt: mặt người ở phía trước, mặt sư tử ở bên phải, mặt bò ở bên trái, và mặt chim ưng ở phía sau. Chim ưng ở phía sau vì mặt chim ưng không giống mặt người nhiều. Mặt của sư tử và bò giống với mặt người nhiều hơn. Tuy nhiên, mặt người là cao nhất. Vì thế, sự sống con người là sự trưởng thành của mọi sự sống thọ tạo, có khả năng biểu lộ Đức Chúa Trời và thi hành quyền thống trị của Đức Chúa Trời.
Điều kì diệu và nổi bật nhất về sự sống con người là ý thức. Chúng ta có ý thức cao nhất. Ý thức của chúng ta cao hơn của cá, chim ưng, bò và sư tử. Về ý thức, sự sống con người là sự sống cao nhất. Chúng ta cần reo mừng: “Ha-lê-lu-gia!” Trong vũ trụ và trên đất này, con người đã được sinh ra. Con người đã được sáng tạo nên, có một sự sống với ý thức cao nhất, một sự sống có thể biểu lộ và đại diện Đức Chúa Trời. Điều này thật kì diệu! Sự sáng tạo nên con người thật quan trọng và có tính quyết định đến nỗi Đức Chúa Trời Tam Nhất phải tổ chức một hội nghị trước khi thực hiện điều đó. Bầu trời đã được phục hồi. Các tầng trời đã được sửa sang cho mục đích phục vụ trái đất. Đất khô đã xuất hiện vì mục đích sản sinh sự sống thực vật, sự sống động vật, và sự sống con người. Hãy xem bầu trời: có mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao, mưa và không khí. Hãy nhìn trái đất: có cỏ, cây thân thảo và cây thân mộc. Có các loài chim trên không, cá dưới nước, gia súc, thú vật, và các loài bò sát trên đất. Là trung tâm của tất cả những điều này, con người là sự biểu lộ Đức Chúa Trời và đại diện Đức Chúa Trời. Sau khi Đức Chúa Trời sáng tạo nên con người, Ngài nghỉ ngơi. Ngài thỏa lòng.
 (Theo: Nghiên cứu sự sống sách Sáng Thế Ký của Witness Lee, bài 6)
H.N


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét