Người ta thường cho rằng "Đức
Chúa Trời tạo nên ngày Sa-bát trong vườn Ê-đen" vì sự kết nối giữa ngày
Sa-bát và Sự sáng tạo trong Xuất 20:11. Mặc dù Đức Chúa Trời nghỉ ngơi ngày thứ
bảy (Sáng thế 2:3) báo trước luật Sa-bát, nhưng Kinh Thánh không ký thuật về ngày
Sa-bát trước khi dân Israel ra khỏi xứ Ai Cập. Kinh Thánh có bất kỳ gợi ý nào về
việc giữ ngày Sa-bát từ thời A-đam đến Môi-se.
Lời Đức Chúa Trời cho thấy khá rõ rằng kỷ niệm ngày Sa-bát là một dấu hiệu đặc
biệt giữa Đức Chúa Trời với dân Israel: "Ấy vậy, dân Israel sẽ giữ ngày
sa-bát trải các đời, như một giao ước đời đời. Ấy là một dấu đời đời cho Ta cùng
dân Israel, vì Ðức Giê-hô-va đã dựng nên trời và đất trong sáu ngày, qua ngày
thứ bảy Ngài nghỉ và lấy sức lại."(Xuất 31:16-17). Trong Phục truyền đoạn 5, Môi-se nhắc lại mười điều răn cho các thế hệ tiếp theo của dân Israel. Tại đây, sau khi truyền mạng lệnh kỷ niệm ngày Sa-bát trong câu 12-14, Môi-se đưa ra lý do ngày Sa-bát được ban cho dân Israel: "Khá nhớ rằng ngươi đã làm tôi mọi trong xứ Ê-díp-tô, và Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi dùng tay quyền năng giơ thẳng ra đem ngươi ra khỏi đó; bởi cớ ấy nên Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi có dặn biểu ngươi phải giữ ngày nghỉ." (Phục Truyền 5:15).
Ý định của Đức Chúa Trời trong việc truyền cho dân Israel giữ ngày Sa-bát không phải để ghi nhớ sự sáng tạo, nhưng để họ nhớ lại ách nô lệ tại xứ Ai Cập và được Đức Chúa Trời giải cứu thể nào. Các đòi hỏi về việc giữ ngày Sa-bát gồm: (1) không ai được ra khỏi nhà vào ngày Sa-bát (Xuất 16:29), (2) họ không được nhóm bếp nấu ăn (Xuất 35:3), (3) không cho phép bất cứ ai làm việc (Phục truyền 5:14), (4) người phạm luật Sa-bát sẽ phải chết (Xuất 31:15; Dân số 15:32-35).
Tân Ước cho chúng ta thấy bốn điểm quan trọng:
1) Bất cứ khi nào Đấng Christ phục
sinh xuất hiện Ngài luôn hiện ra ngày thứ nhất trong tuần lễ (Math 28:1,9,10;
Mác 16:9; Luca 24:1,13,15; Giăng 20:19,26).
2) Ngày Sa-bát được đề cập từ Công vụ cho đến Khải Thị nhằm mục đích rao phúc âm cho người Do Thái và thường diễn ra trong nhà hội Do Thái (Công vụ 13-18). Phao-lô đã viết, "Với người Giu Đa, tôi trở nên như một người Giu Đa, hầu được những người Giu Đa" (I Cô-rinh-tô 9:20). Phao-lô không đi đến nhà hội để thông công với người Do Thái, nhưng làm rõ những sai lầm và giải cứu họ.
3) Trong Công vụ 18:6 Phao-lô tuyên bố "Từ nay tôi sẽ đi đến với dân ngoại", từ đó, ngày Sa-bát không được đề cập một lần nào nữa.
4) Thay vì truyền dạy hội thánh phải giữ ngày Sa-bát, phần còn lại của Tân Ước ngụ ý ngược lại (xem Cô-lô-se 2:16).
Điểm 4 trên đây cho thấy rằng thánh đồ Tân Ước không có bổn phận tuân giữ ngày Sa-bát. Như đã bàn đến ở trên, ngày Sa-bát không còn được đề cập sau khi Phao-lô tập trung rao giảng cho dân ngoại, "Vì vậy, chớ có ai đoán xét anh em về sự ăn uống, hoặc ngày lễ, hoặc ngày trăng mới, hoặc ngày Sa-bát, ấy đều chỉ là bóng của các việc sẽ đến, còn hình thì ở trong Ðấng Christ." (Cô-lô-se 2:16-17). Ngày Sa-bát của Do Thái giáo đã bị huỷ bỏ tại thập tự giá "Ngài đã xóa tờ khế lập nghịch cùng chúng ta, cùng các điều khoản trái với chúng ta nữa." (Cô-lô-se 2:14).
Ý tưởng này cũng được lặp lại nhiều lần trong Tân Ước: "Người nầy tưởng ngày nầy hơn ngày khác, kẻ kia tưởng mọi ngày đều bằng nhau; ai nấy hãy tin chắc ở trí mình.” (Rô-ma 14:5). Kẻ giữ ngày là giữ vì Chúa; kẻ ăn là ăn vì Chúa, vì họ tạ ơn Ðức Chúa Trời "(Rô-ma 14:5-6a). "Nhưng hiện nay anh em biết Ðức Chúa Trời, lại được Ðức Chúa Trời biết đến nữa, sao còn xoay hướng về lề thói hèn yếu, nghèo nàn đó mà suy phục nữa ư? Anh em hãy còn giữ ngày, tháng, mùa, năm ư!" (Ga-la-ti 4:9-10).
Một số người cho rằng hoàng đế Constantine năm 321 sau CN đã ra lệnh "thay đổi" ngày Sa-bát từ thứ Bảy thành Chúa nhật. Hội Thánh Ban đầu nhóm lại thờ phượng Chúa vào ngày thứ mấy? Kinh Thánh không hề nói các thánh đồ nhóm lại để tương giao hoặc thờ phượng Chúa cập vào ngày Sa-bát (thứ bảy). Tuy nhiên, Công vụ 20:7 chép rằng "Ngày thứ nhứt trong tuần lễ, chúng tôi nhóm lại để bẻ bánh." I Cô-rinh-tô 16:2 Phao-lô khuyên thánh đồ Cô-rinh-tô "Cứ ngày thứ nhất trong tuần lế, mỗi người trong anh em khá tùy sức mình chắt lót được bao nhiêu thì để dành tại nhà mình, hầu cho khỏi đợi khi tôi đến rồi mới góp." Theo lịch sử, Chúa Nhật, chứ không phải Thứ Bảy là ngày nhóm bình thường của Cơ-đốc nhân trong các hội thánh Ban đầu.
Ngày Sa-bát dành cho dân Israel, không phải cho hội thánh. Ngày Sa-bát vẫn là Thứ Bảy, không phải Chúa Nhật, và chưa bao giờ được thay đổi. Nhưng ngày Sa-bát là một phần của luật pháp Cựu Ước và Cơ-đốc nhân được tự do khỏi sự ràng buộc của kinh luật (Ga-la-ti 4:1-26; Rô-ma 6:14). Giữ ngày Sa-bát là việc không cần đối với Cơ-đốc nhân – cho dù là ngày Thứ Bảy hay Chúa Nhật. Ngày đầu tuần, Chúa nhật là Ngày của Chúa (Khải Huyền 1:10) chào mừng sáng tạo mới, với Đấng Christ phục sinh. Chúng ta không bị buộc phải giữ ngày Sa-bát của Môi-se, nhưng được tự do đến với Đấng Christ phục sinh. Chúng ta có thể nhóm họp mỗi ngày, thường thì chúng ta hay nhóm vài ban đêm để học Kinh Thánh, tương giao, cầu nguyện (Công vụ 2:42,46,), Bẻ Bánh, nhứ Chúa vào Chúa Nhật (Công vụ 20:7, Math 26:13, I Co 11:24,25).
H.N. (tham khảo GotQuestions.org)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét