BỐN
Người nam
Em yêu, em thật đẹp xinh!
Mắt bồ câu, lúp lung linh, dịu dàng,
Tóc nàng từng lọn uốn quăn,
180 Hoàng dương triền núi từng đàn thong dong.
Răng nàng sáng, trắng như bông,
Đều như chiên sắp hớt lông hai hàng.
Chỉ hồng môi thắm dịu dàng,
Nụ cười nhỏ nhẹ, miệng nàng rất duyên
185 Má nàng trong lúp trắng tinh,
Tựa như quả lựu lung linh ửng hồng;
Tháp ngà Đa-vít xây xong
Người treo binh khí bên trong hàng ngàn,
Cao cao trông tựa cổ nàng
190 Thuẫn khiên của những anh hùng treo lên.
Nương long như cặp dê con,
Thả ăn trong đám huệ non thơm lừng.
Núi nhiều một dược, nhũ hương,
Ta mau mau đến, đêm sương còn dài;
195 Hãy ở đây suốt đêm này,
Khi hừng đông đến, một ngày mới sang.
Em thân yêu thật dịu dàng,
Em xinh đẹp lắm, muôn phần thiết thân,
Không tì, không vết, không nhăn,
200 Chẳng gì chê trách, thế nhân ai bì.
Tân nương yêu dấu xuân thì,
Từ Li-ban đến chẳng gì cản ngăn;
Nhìn từ trên đỉnh non xanh,
A-ma-na núi mây dăng xa kìa,
205 Hẹt-môn và đỉnh Sa-nia,`
Vượt hang sư tử, ta lìa xa mau!
Cổ nàng chuỗi hạt trân châu,
Cướp hồn Ta mắt bồ câu liếc nhìn.
Tân nương, nàng thật đẹp xinh!
210 Rượu ngon nào dám sánh ngang ái tình.
Dầu thơm ngây ngất thân nàng,
Kỳ hoa, dị thảo tỏa lan chẳng bằng.
Đôi môi ngon ngọt, dịu dàng,
Lưỡi nàng mật ngọt, chảy tràn sữa ngon.
215 Áo nàng ngan ngát hương lan,
Như hương trên đỉnh Li-ban la đà.
Tân nương Ta, em gái Ta,
Là vườn kín cổng, muôn hoa thơm lừng,
Suối nguồn, mạch nước niêm phong,
220 Địa đàng đẹp quá, vấn vương tơ lòng.
Thạnh lựu và lắm trái ngon,
Phụng tiên thơm ngát, cam tòng nhỏ to,
Hồng hoa, nhục quế, xương bồ,
Một dược, lư hội, phất phơ thắm nồng.
225 Nàng là mạch nước trong vườn,
Là dòng suối chảy từ nguồn Li-ban;
Giếng nước sống, mạch chứa chan,
Khu vườn mát mẻ, cây xanh bốn mùa.
Bắc, nam gió thổi sớm trưa,
230 Hương bay theo gió sớm khua trong vườn.
Người nữ
Lương Nhơn ơi, đến thăm vườn,
Hãy ăn cây trái thơm ngon, đi nào!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét