1 Ngày
hai mươi mốt tháng bảy, có lời của Đức Giê-hô-va phán ra bởi đấng tiên tri
A-ghê mà rằng: 2 Bây giờ hãy nói cùng
Xô-rô-ba-bên, con trai Sa-la-thi-ên, quan trấn thủ Giu-đa, và Giê-hô-sua, con
trai Giô-xa-đác, thầy tế lễ cả, và dân sự sót lại, bảo chúng nó rằng: 3 Ai là kẻ còn sót lại ở trong các ngươi đã xem thấy
vinh quang khi trước của nhà nầy? Và bây giờ các ngươi xem nó ra làm sao? Nó ở
trước mắt các ngươi, há chẳng phải như là hư không sao?
4
Vậy bây giờ, Đức Giê-hô-va phán: Hỡi Xô-rô-ba-bên, ngươi khá can đảm;
còn ngươi, Giê-hô-sua, con trai Giô-xa-đác, thầy tế lễ cả, cũng khá can đảm; Đức
Giê-hô-va lại phán: Cả dân sự trong đất, các ngươi cũng khá can đảm, và hãy làm
việc; vì Ta ở cùng các ngươi, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. 5
Lời giao ước mà Ta lập với các ngươi khi các ngươi ra khỏi Ê-díp-tô
cùng Thần Ta ở giữa các ngươi: Chớ sợ hãi. 6 Vì
Đức Giê-hô-va vạn quân phán như vầy: Còn một lần, khỏi ít lâu nữa, Ta sẽ làm
rúng động các từng trời và đất, biển và đất khô. 7 Ta
cũng làm rúng động hết thảy các nước, và những sự ao ước của các nước hầu đến;
rồi Ta sẽ làm cho vinh quang đầy dẫy nhà nầy, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. 8 Bạc là của Ta, vàng là của Ta, Đức Giê-hô-va vạn
quân phán vậy. 9 Vinh quang sau rốt của nhà nầy
sẽ lớn hơn vinh quang trước, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy; và Ta sẽ ban sự
bình an trong chốn nầy, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy. (A-ghê 2:1-9)
Ngợi
khen Chúa vì đây là lời tiên tri A-ghê phán với dân Israel về việc tái thiết đền
thờ và thành Giê-ru-sa-lem. Đền thờ Giê-ru-sa-lem do vua Đa-vít chuẩn bị vật liệu
và con trai ông, vua Sa-lô-môn xây dựng sau khi dân Israel vào Miền đất tốt lành.
Khi đền thờ được xây xong, vinh quang của Đức Giê-hô-va đầy dẫy đền thờ (2 Sử
ký 7:1-3). Đến đời các vua, vì họ lìa bỏ Đức Đức Giê-hô-va, cưới vợ ngoại bang
và thờ lạy các thần tượng theo sự xúi dục của họ, chọc giận Đức Đức Giê-hô-va
nên Ngài đã phó họ vào tay vua Ba-bi-lôn. Vua Ba-bi-lôn phá hủy đền thờ, bắt
dân Israel làm phu tù tại Ba-bi-lôn. Sau 70 năm lưu đày, Đế quốc Ba-bi-lôn rơi
vào tay Đế quốc Ba-tư, Đức Chúa Trời dùng tay Si-ru, vua Ba-tư cho phép dân
Israel trở về tái thiết đền thờ và thành thánh (2 Sử 36:22-23; E-xơ-ra 1:1-2,
7-8…). Và lời tiên tri A-ghê nói rằng vinh quang sau của đền thờ tái thiết, sẽ
lớn hơn vinh quang trước của đền thờ do vua Sa-lô-môn xây.
Áp
dụng điều này trong Tân Ước là: Đền thờ Giê-ru-sa-lem xây hình bóng về hội
thánh trong thời kỳ Sứ đồ; sau khi hội thánh được khai sinh và xây dựng, vinh
quang Đức Chúa Trời đầy dẫy trong hội thánh (1Co 14:25), sau đó hội thánh đã bị
suy thoái, dân sự Ngài bị bắt làm phu tù ở Ba-bi-lôn (Khải 17.18) và đến đầu Thế
kỷ 20 Đức Chúa Trời khôi phục lại (tái thiết) nếp sống hội thánh như thời Sứ đồ
(Sự Khôi phục của Chúa ngày nay) nhưng vinh quang lớn hơn. Ngợi khen Chúa!
Vậy
đền thờ của Đức Chúa Trời không phải là tòa nhà vật chất (nhà thờ, thánh đường
(Công 17:24) nhưng là nhà thuộc linh, hội thánh, được xây dựng bằng đá sống
(2Phi 2:5). Và vinh quang của hội thánh trong thời ký Sứ đồ không bằng vinh
quang của hội thánh trong thời đại này vì chắc chắn Đấng Christ sẻ có được Cô
Dâu cho sự trở lại của Ngài.
Ha-lê-lu-gia,
Ngợi khen Chúa!
In His Glory,
Hưng Nguyễn (trả lời thư của một thánh đồ)
In His Glory,
Hưng Nguyễn (trả lời thư của một thánh đồ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét