3/11/2015

SỰ THỜ PHƯỢNG THẬT

Nhưng giờ sắp đến mà nay đã đến rồi, khi kẻ thờ lạy thật lấy tâm linh và lẽ thật mà thờ lạy Cha, vì Cha vẫn tìm kiếm người dường ấy để thờ lạy Ngài. Đức Chúa Trời là Linh, nên ai thờ lạy Ngài thì cần phải lấy tâm linh và lẽ thật mà thờ lạy” (Gi. 4:23-24). Đối với mỗi Cơ Đốc nhân, sự thờ phượng thật hay sự tương giao đã được Cha định trước thì phải thường xuyên và ban sự sống. Sự thờ phượng thật trong những câu này không phải là việc tham dự và giữ một số luật lệ, hình thức, lễ nghi, qui định, nhưng là kêu cầu Chúa từ nơi sâu thẳm bên trong, cùng tiếp xúc và tương giao với Jesus Christ là lẽ thật và thực tại. Cha mong muốn chúng ta vui hưởng và tham dự sự thờ phượng thật, chạm đến và tương giao với Con Ngài suốt ngày và mỗi ngày. Dầu đang làm việc, ngồi trong lớp học, lái xe, nói chuyện với bạn bè hay ở trong buổi nhóm với các Cơ Đốc nhân khác, Ngài mong muốn chúng ta tiếp xúc và tương giao với Chúa của mình.

Một lần nữa, chúng ta phải ngợi khen và cảm tạ Chúa vì không những Ngài bảo chúng ta kêu cầu Ngài, thờ phượng Ngài trong linh và trong sự chân thật, nhưng Ngài còn ban cho chúng ta một phương cách rất thực tế và đơn giản để chúng ta chạm đến Ngài trong sự thờ phượng thật này. Kinh Thánh cho chúng ta những ví dụ sáng tỏ để bày tỏ rằng chúng ta có thể chạm đến và kinh nghiệm Chúa trong sự thờ phượng đơn giản bằng cách kêu cầu danh Ngài. Ma-thi-ơ 8:2 chép: “Kìa, có một người phung đến lạy [bản tiếng Anh: thờ phượng] Ngài mà thưa rằng: Ô, Chúa...” Kế đến trong Ma-thi-ơ 15:25 chúng ta đọc thấy: “Nhưng nàng đến lạy [bản tiếng Anh: thờ phượng] Ngài mà thưa rằng: Ô, Chúa...”
Những câu ấy cho chúng ta thấy chúng ta có thể thờ phượng thật ở bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào, trong bất cứ tình huống nào. Dầu hoàn cảnh ra sao, chúng ta có thể thờ phượng Ngài đơn giản bằng cách cầu nguyện: “Ô, Chúa, Ô, Chúa”. Nhiều Cơ Đốc nhân đã khám phá ra rằng khi bị cám dỗ, lúc đau buồn hoặc cảm thấy lạc lõng, chỉ cần “hít thở” danh Ngài: “Ô, Chúa” cũng đem họ đến chỗ chạm đến Chúa, tương giao thật với Ngài và được giải cứu khỏi bản ngã, tội và thế gian cách trọn vẹn. Khi kêu cầu Chúa từ nơi sâu thẳm như vậy, chúng ta có cảm nhận sâu xa về Đấng Christ và sự sống của Ngài tuôn chảy, chuyển động trong chúng ta. Trong các Thi Thiên, chúng ta thấy khi các tác giả Thi Thiên cầu nguyện với Chúa, họ kêu lên “Ô, Chúa” hơn một trăm tám mươi lần. Có lần một tác giả Thi Thiên nói: “Ô, Chúa, tôi hết lòng kêu cầu Ngài, xin hãy đáp lại tôi” (Thi. 119:145). Ở một chỗ khác, một tác giả nói: “Nhưng tôi kêu cầu danh Chúa rằng: Ô, Chúa” (Thi. 116:4). Dầu đơn giản và thực tế, kêu cầu Chúa thật không phải là điều hời hợt. Bằng cách ấy, hằng ngày, từng giây phút, chúng ta có thể chạm đến và kinh nghiệm Đấng Christ là sự thỏa mãn và niềm vui của chúng ta ở bề trong.
Kinh Thánh cho chúng ta một ví dụ khác về sự thờ phượng thật trong Khải thị 19:4: “Hai mươi bốn trưởng lão cùng bốn sanh vật bèn sấp mình xuống thờ lạy Đức Chúa Trời là Đấng ngự trên ngai, mà rằng: A-men, Ha-lê-lu-gia!” 2 Cô-rin-tô 1:20 chép: “Vì bao nhiêu lời hứa của Đức Chúa Trời trong Christ đều là phải cả, nên cũng nhờ Ngài mà chúng ta nói “A-men”, để bởi chúng ta mà Đức Chúa Trời được vinh hiển”. Trong Khải thị 3:14 chúng ta thấy “A-men” là một danh khác của Đấng Christ. Khi chúng ta kêu lên A-men từ nơi sâu thẳm, chúng ta cảm thấy mình chạm được Đấng Christ, cũng như khi chúng ta kêu: “Ô, Chúa, Ô, Chúa” bởi vì danh Ngài là Chúa thể nào thì A-men cũng là danh Ngài y như vậy. Kế đến trong 1 Sử ký 16:36 chúng ta thấy việc chúng ta kêu “A-men” thật là một lời ngợi khen Chúa: “Đáng khen ngợi Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Israel. Từ đời đời cho đến đời đời. Cả dân chúng đều đáp: A-men! và ngợi khen Đức Giê-hô-va”. Chúng ta kêu lên “A-men” từ nơi sâu thẳm bên trong là kêu cầu Chúa và chạm đến Ngài.
Ha-lê-lu-gia nghĩa là “ngợi khen Chúa”, tức là “ngợi khen Đức Giê-hô-va”, và nhiều lần tác giả Thi Thiên đã dùng từ ngữ ha-lê-lu-gia trong sự thờ phượng và ngợi khen Đức Chúa Trời. Năm Thi Thiên sau cùng bắt đầu và chấm dứt với từ ngữ thiên thượng ấy dành cho sự thờ phượng. Chúng ta cũng tìm thấy từ ngữ này được dâng lên Đức Chúa Trời trong sự thờ phượng trong Khải Thị 19:1, 3, 4, 6. Ngày nay vẫn giống y như vậy. Chúng ta có thể thờ phượng và tương giao với Chúa theo cách đơn giản như thế. Suốt ngày chúng ta có thể kêu lên: “Ô, Chúa! A-men! Ha-lê-lu-gia!” từ nơi sâu thẳm bên trong.
Tóm lại, Jesus Christ, Con Đức Chúa Trời, đã đến trên đất, sống làm người, bị đóng đinh vì tội lỗi chúng ta, bị chôn, sống lại và trở nên Linh ban-sự-sống. Khi chúng ta tin Ngài, Ngài là Linh đến trong linh chúng ta, là nơi sâu thẳm nhất của bản thể chúng ta, để làm sự sống và mọi sự đối với chúng ta. Ngày nay Ngài là Linh giống như không khí đối với chúng ta, thật tươi mới và sẵn sàng. Khi chúng ta kêu “Ô, Chúa!” hay “A-men!” hay “Ha-lê-lu-gia!” chúng ta nhận Ngài vào trong mình làm hơi thở ban-sự-sống, cung ứng mọi sự giàu có của Ngài cho chúng ta. Ngày nay, chúng ta cần “hít thở” bốn lời này như lời cầu nguyện của mình và ngợi khen Đức Chúa Trời. Từ nơi sâu thẳm bên trong, cứ “hít thở”: “Ô, Chúa!”, “A-men”, “Ha-lê-lu-gia” thì anh em sẽ nếm được sự ngọt ngào và thực tại của chính Đấng Christ. Anh em sẽ bắt đầu nhận thức ngày càng hơn rằng sự sống của Ngài thật là sự sống cứu rỗi. Ngày nay, nhiều Cơ Đốc nhân đã khám phá ra rằng họ có thể biết Ngài, được đem vào trong quyền năng phục sinh của Ngài, có thể kinh nghiệm sự cứu rỗi sẵn-sàng-từng-giây-phút của Ngài và họ có thể bước đi trong tình trạng hiệp một với Ngài bằng cách liên tục kêu cầu: “Ô, Chúa! A-men! Ha-lê-lu-gia!”
(Trích "CÁCH ĐƠN GIẢN CHẠM ĐẾN CHÚA")

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét