7/06/2025

SỰ CỨU RỖI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

 

Tại Mỹ, có một nhà truyền đạo nổi tiếng tên là Tiến sĩ Jowett. Ông có một đồng công tên là Barry. Ông Barry là mục sư của một Hội thánh nhưng chưa được cứu. Một đêm nọ, có người rung chuông cửa nhà thờ. Sau khi để chuông rung một hồi lâu, ông Barry miễn cưỡng khoác áo ngoài và bước ra để xem ai. Ngay ngoài cửa là một cô gái trẻ ăn mặc không đứng đắn. Khi hỏi thẳng cô gái muốn gì thì cô hỏi: “Có phải ông là mục sư không?” Khi ông thừa nhận mình là mục sư, cô nói: “Tôi muốn ông giúp mẹ tôi bước vào”. Ông nghĩ một cô gái ăn mặc như thế chắc hẳn là sống trong một gia đình tồi tệ. Ông nghĩ có lẽ mẹ cô say rượu và cô cần ông giúp đưa mẹ cô vào nhà.
Ông bảo cô gái hãy đi gọi cảnh sát, nhưng cô nhất định đòi ông phải đi. Ông cố hết sức từ chối lời cô gái đề nghị và bảo cô hãy đến một mục sư của nhà thờ gần cô nhất. Nhưng cô gái nói: “Nhà thờ của ông là nhà thờ gần nhất”. Ông đáp: “Bây giờ khuya rồi. Mai cô hãy trở lại”. Nhưng cô nài nỉ ông phải đi ngay. Ông Barry suy nghĩ một lúc. Ông là mục sư của một nhà thờ gồm hơn một ngàn hai trăm tín đồ. Nếu một người trong họ thấy ông đi với một cô gái trẻ ăn mặc như thế vào lúc nửa đêm thì họ sẽ nghĩ gì? Nhưng cô gái cứ van nài và nói nếu ông không đi thì cô sẽ không về.

Rốt cuộc, ông chịu thua và lên lầu để thay quần áo. Sau này ông Barry kể cho Tiến sĩ Jowett rằng trong khi đi đến nhà cô gái, ông phải kéo chiếc mũ xuống rất thấp để che mặt và rút mình vào chiếc áo choàng vì sợ người khác thấy ông. Họ đến một chỗ không tốt lành gì. Khi dừng chân trước căn nhà mà họ sắp bước vào, ông thấy nơi ấy không đàng hoàng chút nào. Ông hỏi cô gái: “Tại sao cô muốn tôi đến một nơi như thế này?” Cô đáp: “Mẹ tôi bị bệnh rất nặng và đang ở trong tình trạng nguy kịch. Mẹ tôi nói muốn bước vào vương quốc của Đức Chúa Trời. Xin ông đem mẹ tôi vào”. Ông Barry không thể làm gì khác hơn là bước vào nhà. Cô gái và mẹ của cô sống trong một căn phòng rất nhỏ và bẩn. Nhà họ rất nghèo. Khi người đàn bà bệnh hoạn thấy ông đến thì kêu lên: “Xin giúp tôi bước vào. Tôi không thể vào được”. Ông suy nghĩ một lát và tự hỏi mình phải làm gì. Ông là một mục sư và cũng là người truyền đạo. Tại đây có một người đàn bà đang hấp hối. Bà muốn bước vào vương quốc Đức Chúa Trời; bà muốn biết làm thế nào để bước vào. Ông phải làm gì đây?

Ông không biết phải làm gì, nên ông nói với bà theo cách ông nói với hội chúng của mình. Ông bắt đầu nói với bà rằng Jesus là một người hoàn hảo, Ngài là gương mẫu của chúng ta, Ngài đã hi sinh chính mình, Ngài đã bày tỏ lòng nhơn từ, và Ngài đi đây đó giúp đỡ người khác. Nếu loài người bước theo dấu chân Ngài mà hi sinh chính mình, thương yêu và giúp đỡ người khác, phục vụ xã hội, thì họ sẽ nâng cao lòng nhân đạo của mình và của người khác. Ông nhắm mắt nói với bà những lời ấy. Khi ông nói xong, bà nổi giận và kêu lên: “Không, không! Đây không phải là điều tôi muốn ông nói đến”. Nước mắt bà bắt đầu rơi xuống. Bà nói: “Thưa ông, đêm nay là đêm cuối cùng của đời tôi. Bây giờ là lúc để tôi giải quyết vấn đề hoặc là hư mất đời đời hoặc là bước vào vương quốc Đức Chúa Trời. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Đừng tìm cách dẫn tôi đi loanh quanh hay đùa giỡn với tôi. Suốt đời tôi đã phạm tội. Không những tôi phạm tội, mà còn dạy cho con gái tôi phạm tội nữa. Bây giờ tôi sắp chết. Tôi có thể làm gì đây? Đừng đùa giỡn với tôi. Suốt đời tôi không làm được gì ngoại trừ phạm tội. Mọi điều tôi làm đều ô uế. Tôi không hề biết đạo đức là gì. Tôi không hề biết trong sạch là gì. Tôi không hề biết có lương tâm là gì. Bây giờ ông bảo một tội nhân như tôi trong tình cảnh của tôi như thế này, tối nay phải nhận lấy Jesus làm gương mẫu cho mình ư! Tôi phải làm bao nhiêu công việc rồi mới có thể nhận lấy Jesus làm gương mẫu cho mình! Ông bảo rằng tôi phải noi theo dấu chân của Jesus. Nhưng tôi sẽ phải làm bao nhiêu trước khi có thể bước theo dấu chân Ngài! Đừng đùa giỡn với tôi vào lúc này là thời điểm rất trọng yếu cho số phận của tôi. Xin cho tôi biết làm thế nào tôi có thể bước vào vương quốc của Đức Chúa Trời. Những gì ông vừa nói không có hiệu quả gì cho tôi. Tôi không thể làm bất cứ điều gì ông vừa nêu ra”.

Ông Barry lấy làm sửng sốt, và tự nhủ: “Đây là những gì mình đã học ở trường thần học. Mình đã nghiên cứu những điều ấy để lấy bằng tiến sĩ thần học. Mình đã giảng như thế trong mười bảy, mười tám năm qua. Và đây là những điều mình đã đọc từ Kinh Thánh. Nhưng tối nay, ở đây có người đàn bà muốn bước vào vương quốc mà mình không thể giúp bà được gì”. Vì thế, ông nói: “Nói thật với bà, tôi không biết làm thế nào để bước vào. Tôi chỉ biết rằng Jesus là một người tốt, chúng ta phải bắt chước Ngài, Ngài thật nhân từ và Ngài đã hi sinh chính mình để giúp đỡ người khác. Tất cả những gì tôi biết là hễ ai nhận lấy Jesus làm gương mẫu của mình và bước đi như Ngài đã bước đi, thì người đó là một Cơ Đốc nhân”. Người đàn bà nói trong nước mắt: “Ông không làm được gì cho người đàn bà tội lỗi suốt đời để giúp bà ấy bước vào vương quốc của Đức Chúa Trời vào giờ phút cuối cùng sao? Ông chỉ có thể làm bấy nhiêu để giúp một người đàn bà sắp chết bước vào vương quốc Đức Chúa Trời khi người đàn bà ấy không còn có ngày mai và không có cơ hội thứ hai sao?” Ông Barry bị cứng họng, không còn gì để nói nữa. Ông nghĩ: “Tôi là một tôi tớ của Đấng Christ. Tôi là một Tiến sĩ thần học. Tôi là mục sư của một Hội thánh có một ngàn hai trăm tín đồ. Nhưng ở đây có người đàn bà hấp hối mà tôi không thể giúp gì cho bà. Thậm chí bà nghĩ rằng tôi đang đùa giỡn với bà”.

Tuy nhiên, khi đó ông Barry chợt nhớ lại những gì mẹ mình đã kể khi còn là một cậu bé bảy tuổi ngồi trong lòng mẹ. Bà kể rằng Jesus người Na-xa-rét là Con của Đức Chúa Trời, Ngài chịu đóng đinh, đổ huyết Ngài ra để tẩy sạch tội lỗi chúng ta. Jesus người Na- xa-rét chết vì các tội phạm chúng ta trên thập tự giá và đã trở nên sinh tế vãn hồi. Khi ấy ông nhớ lại những lời này mà cả đời ông đã lãng quên; tuy nhiên, ngày hôm đó các lời ấy đã đến với ông. Ông đứng lên và nói: “Vâng, tôi có một điều dành cho bà. Bà không phải làm bất cứ điều gì, Đức Chúa Trời đã làm mọi sự trong Con Ngài rồi. Ngài đã xử lí các tội phạm của chúng ta trong Con Ngài. Con của Đức Chúa Trời đã cất đi tất cả các tội phạm của chúng ta. Đấng đòi hỏi sự bồi hoàn đã trở nên Đấng bồi hoàn. Đấng bị xúc phạm đã trở nên Đấng chịu khổ thay cho kẻ xúc phạm. Đấng phán xét đã trở nên người chịu phán xét". Khi nghe lời đó, nét mặt người đàn bà lộ vẻ vui mừng. Ông tiếp tục nói với bà tất cả những gì mẹ ông đã nói với ông. Lúc ấy, gương mặt người đàn bà bỗng nhiên thay đổi từ vui mừng sang khóc lóc, rồi bà kêu lên: “Tại sao ông không nói điều này cho tôi sớm hơn? Bây giờ tôi phải làm gì?” Ông bảo bà chỉ cần tin và tiếp nhận. Khi ông nói đến đó thì người đàn bà chết. Sau này, ông Barry nói với Tiến sĩ Jowett rằng trong đêm đó người đàn bà đã bước vào vương quốc và ông cũng đã bước vào vương quốc.

(Phúc Âm của Đức Chúa Chúa Trời, quyển 1, bài 14)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét